Nhiều người trẻ hôm nay – đặc biệt là những bạn học giỏi, hiểu biết về công nghệ – thường cho rằng tâm linh là điều nhảm nhí.
“Hết thời đại rồi! Giờ là AI, là robot, là 5G, là blockchain mà còn tin mấy chuyện thờ cúng, xem ngày à?”
Tôi hiểu các bạn, bởi tuổi trẻ luôn mang trong mình niềm kiêu hãnh của lý trí. Nhưng cũng xin được mượn lời bác Nguyễn Hữu Đa để nói rằng:
“Các cháu như tấm chiếu mới mua, chưa từng trải.”
Tại sao người càng già, càng giỏi… lại càng tin vào tâm linh?
Bạn có bao giờ tự hỏi:
- Tại sao một nhà kinh doanh hàng đầu – với tư duy phân tích và thành công tài chính – lại mê tín?
- Tại sao một chính trị gia thủ đoạn và quyết đoán – lại vẫn thờ cúng đều đặn?
- Tại sao Steve Jobs – huyền thoại công nghệ – lại vẫn thiền định và duy tâm đến cuối đời?
Nếu tâm linh là thứ mù quáng, thì tại sao càng già – càng trải đời – người ta lại càng tin?
Câu trả lời không nằm trong logic, mà nằm trong trải nghiệm sống. Không phải vì họ ngu đi, lú lẫn – mà bởi họ đã gặp những biến cố vượt khỏi lý trí, mà chỉ còn cách tin để đứng vững.
Tuổi trẻ: Bạn có sức khỏe, bạn thấy mình là “thần”
Ở tuổi 18–25, bạn khỏe mạnh, bạn tự do. Bạn có thể:
- Kiếm tiền
- Làm việc 18 tiếng mỗi ngày
- Ăn gì cũng thấy ngon, thức đêm không mệt
- Không cần nhờ ai, không phải sợ điều gì
Và thế là bạn cho rằng: “Mọi thứ nằm trong tay mình.”
Lý trí dẫn đường, tâm linh là thứ… dành cho những người yếu đuối.
Nhưng rồi…
Khi cuộc sống không còn xoay quanh “một mình bạn”
Bạn lấy vợ. Rồi vợ mang bầu. Và xác suất rủi ro tăng gấp đôi, gấp ba, gấp bốn…
Bạn bắt đầu nhận ra:
- Mọi thứ không còn nằm trong tay bạn.
- Có những điều “ngoài tầm với”.
- Và may mắn, đôi khi quan trọng hơn cả tài năng.
Trong y học, có một khái niệm đơn giản nhưng rất thật: “Đúng thầy – hợp thuốc.”
Không phải bác sĩ nào cũng giỏi như nhau. Không phải thuốc nào cũng hiệu quả như nhau.
Tôi từng chứng kiến một trường hợp: nhiều toa thuốc ngoại không trị được, cuối cùng lại khỏi nhờ… một viên Salbutamol giá 100 đồng. Đơn giản, là… hợp.
Rồi cha mẹ bạn sẽ già, rồi con cái bạn sẽ bệnh…
Nếu những năm tuổi trẻ bạn chỉ nguy cơ gặp biến cố, thì sau 35 tuổi trở đi – biến cố là điều chắc chắn.
- Cha mẹ bạn sẽ yếu dần.
- Bạn sẽ đối mặt với bệnh viện, cấp cứu, biệt ly.
- Con cái bạn rồi cũng sẽ gặp những tai nạn, những nỗi đau không thể giải thích.
Và tiền – quyền – tài – lúc đó chẳng còn mấy ý nghĩa.
Steve Jobs có hơn 10 tỷ USD, nhưng không thể sống quá 56 tuổi.
Tiền không cứu được ông, và cũng không cứu được bạn.
Tâm linh: Chỗ dựa khi mọi thứ “lý trí” đều bất lực
Bạn sẽ có lúc không còn biết bám vào đâu.
Tôi từng phải chọn: Giữ mẹ hay giữ con trong một ca bầu nguy hiểm.
Tôi đã cầu xin, đã đặt hết niềm tin vào tổ tiên – và rồi, may mắn giữ được cả hai.
Lúc ấy, nếu không dựa vào tâm linh – tôi biết dựa vào đâu?
Bạn cứ thử ghé bệnh viện K, vào khu bệnh nặng, và bạn sẽ thấy:
Những người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng cúi đầu cầu nguyện.
Những người từng không tin điều gì, cũng bỗng chắp tay khấn trời.
Tâm linh không phải mê tín
Tôi không khuyên bạn phải tin ngay. Bởi duy tâm – là một trạng thái đến tự nhiên, khi bạn đủ trải nghiệm.
Nhưng xin bạn đừng coi thường hoặc chế giễu.
Bởi nếu bạn tin vào tâm linh trong lúc cay đắng nhất, thì đó là một nỗi cay đắng rất khó nguôi.
Không tin cũng được – nhưng hãy trung lập. Đừng thử thách số phận.
Tâm linh có hai tác dụng rất thực tế
- Liệu pháp tinh thần – giúp bạn bình tâm, vững vàng, vượt qua khổ nạn.
Chỉ cần điều này thôi, đã là đủ lý do để “tin một chút”.
- Giải quyết vấn đề trực tiếp – tôi tin điều này, nhưng không muốn chứng minh, cũng không cần bạn tin.
Tôi chưa thấy ma, chưa thấy phép lạ.
Nhưng tôi đã cảm thấy sự bình an mỗi khi thắp hương, mỗi khi cầu khấn với lòng thành.
Và tôi đã chứng kiến những điều kỳ lạ, trùng hợp, không thể giải thích.
Lời cuối: Tín, chứ không mê tín
- Tín là lòng tin có chọn lọc, có trải nghiệm, có tôn trọng.
- Mê tín là sự cuồng si mù quáng, đổ lỗi cho thánh thần, từ bỏ trách nhiệm bản thân.
Bạn không cần vái lạy răm rắp, không cần dâng cúng rình rang.
Chỉ cần giữ cho mình một chỗ dựa – khi mọi lý trí đều bất lực.
Chỉ cần giữ trong lòng một chút khiêm nhường, để không ngạo mạn trước số phận.
Một ngày nào đó, bạn sẽ thắp nén hương – mà không cần ai khuyên bạn phải làm điều đó.
— Hoài Phong