Sẽ thật tuyết với nếu chúng ta không già đi, không mắc bệnh và không chết. Nhưng rồi điều đó sẽ đến với tôi, với bạn, với Bill Gates, với Trump và đã tới với Steve Jobs. Cuộc sống nhanh như hơi thở, vài cái chớp mắt đã thấy điều kia kéo đến, những gì duy nhất cho bản thân ta cũng chỉ là cảm xúc. Đi suốt cuộc đời cũng chỉ để tích lũy trải nghiệm với nhiều cung bậc. Hãy chuẩn bị một hành trang cảm xúc kha khá chút, để sau này có cái mà kể chuyện cho diêm vương.
Cả khổ đau và hạnh phúc đều có giới hạn. Nó không bao giờ tăng mãi dù mọi thứ có tăng tới đâu. Vật chất thì mỗi ngày một tăng, từ đi bộ rồi xe đạp, rồi xe máy, rồi tới ô tô, máy bay và mọi lĩnh vực khác cũng đều tăng tiến liên tục như vậy.
Nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi, liệu bạn có thể hạnh phúc hơn một người cách đây 500 năm hay 1000 năm? Vật chất quanh bạn giờ thậm chí có thể hơn cả hoàng đế hàng ngàn năm trước, nhưng rõ ràng bạn không thể nào có cảm giác “sướng” hơn, hạnh phúc hơn.
Giới hạn của vật chất là vô tận, con người ngày càng làm ra nhiều thứ tuyệt vời hơn, thú vị hơn. Nhưng cảm xúc lại có giới hạn, chạy theo một thứ vô hạn để phục vụ thứ hữu hạn liệu có đúng không?
Con xe Waves lần đầu có thể mang lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn cả con SH sau này, dù SH đắt hơn cả chục lần. Chiếc điện thoại iPhone 3gs yếu và chậm bây giờ chắc chắn từng cho bạn cảm hứng nhiều hơn iPhone 11 tốt hơn cả trăm lần.
Không có tiền thì tất nhất chẳng thể hạnh phúc, nhưng càng về sau vật chất hay tiền bạc nó càng làm ít thay đổi được cảm giác kia.
Vậy khi nào ta có cảm xúc cao nhất, tuyệt vời nhất?
Đó là khi những gì bạn đang có cao hơn so với cộng đồng quanh bạn. Nếu bạn học ở trường chuyên, bạn rất giỏi so với người khác nhưng vẫn không thể hạnh phúc đâu nếu ở vị trí rất thấp so với bạn bè quanh mình. Nếu bạn ở Mỹ, thu nhập của bạn là $3000 mỗi tháng, bằng một năm so với thu nhập trung bình ở Việt Nam, nhưng bạn sẽ rất khốn khổ bởi bạn đang dưới mức trung bình ngay quanh bạn.
- Chiếc iPhone 3GS kia từng là của hiếm một thời, iPhone 11 giờ dễ dàng và phổ biến, do vậy dù có hơn nhau cũng không hạnh phúc bằng.
- Nhưng giả sử bạn đã có những thứ vượt trội so với người khác về vật chất, vậy liệu đã đạt đỉnh cảm xúc chưa?
- Một đôi loa 15 triệu là nghe nhạc khá ổn. Một đôi loa 50 triệu nghe nhạc tương đối tốt, một dàn loa 500 triệu nghe nhạc khác biệt hẳn. Vậy một dàn loa 5 tỷ và 10 tỷ có còn chênh lệch rõ nữa không? Hay nó dần tới giới hạn không thể nâng cấp.
Dù có nâng cấp bao nhiêu đi nữa, bạn cũng chẳng thể ngất ngây hơn mãi đâu. Chỉ có thay đổi chính bạn, mới có được cấp độ cao nhất của cảm xúc.
Đó là mở lòng ra, đó là đón nhận mọi thứ với một tinh thần đầy sức sống, đó là cảm nhận mọi thứ bằng trái tim, bằng tình yêu.
Bạn có tin rằng bản nhạc phát trên loa xe bus đầy lởm từ nguồn âm thanh tới loa lại làm bạn thấy hay ho cảm xúc hơn trên dàn loa tiền tỉ. Nếu nó đúng với tâm trạng, đúng với cảm xúc của bạn, cỏ cây hoa lá, áng mây hay gì đi nữa đều trở nên đẹp đẽ. Ngược lại với một cuộc sống đầy phiền não, lo âu, thì vật chất kia liệu có xá gì.
Hãy nhớ thật kỹ, chỉ thay đổi tâm thế của bạn khi đón nhận và thưởng thức, bạn mới thực sự đạt cảnh giới cao nhất của cảm xúc.
Món ăn chẳng thể nấu ngon hơn nữa, hơn nữa. Ngôi nhà cũng chỉ có thể tiện nghi tới vậy, con xe nhiều tỉ đồng rồi có kéo dài hạnh phúc bao lâu? Nhỏ hơn như chiếc điện thoại đời mới, liệu hạnh phúc được quá 3 ngày?
Tại sao lại mải mê nâng cấp vật chất với nhà to xe đẹp này nọ để thỏa mãn mình? Tôi chắc chắn rằng ai cũng dễ dàng hay đã từng chạy theo như vậy, kể cả tôi. Và đó là cuộc chạy theo bất tận, bởi không bao giờ là đủ. Chi bằng dừng lại, điều chỉnh mình để những thứ tầm thường trở nên đẹp đẽ, để cốc bia hơi mỗi buổi chiều cũng giá trị ngang chai rượu cả ngàn đô.
Rồi sau này, tất cả chúng ta sẽ về bên kia thế giới. Chỉ cần biết rằng ta đã rất vui vẻ, rất nhiều cảm xúc suốt cuộc đời này là đủ. Tôi đã dừng tích lũy tiền từ rất lâu, tôi chỉ tích lũy niềm vui làm hành trang, thành tích của cuộc đời.
Ngu'
Những phát hiện của anh Hoài Phong thật thú vị, có thể anh đã có tích lũy kiến thức từ những người đi trước, cũng có thể đó là sự tự trải.
Khi em đọc những gì anh viết, thì những điều này em đã được đọc từ 1 người còn hay hơn rất nhiều, nhưng lại có hệ thống và được khẳng định tới 2500 năm
Người này được sinh ra từ thời mà con người còn mê tín dị đoan, khi ngài khám phá ra chân lý trong điều kiện khó khăn vậy thì đó là 1 điều tuyệt vời
Người em nói chính là Đức Phật!