Có 4 cậu bé mồ côi lớn lên ở 1 khu phố chợ nghèo. Chúng chơi thân với nhau. Hằng ngày, chúng đều thấy những cảnh cướp bóc, tệ nạn khắp quanh mình. Suốt tuổi thơ của chúng đều là những gam màu tối bao trùm.
20 năm trôi qua, có 4 số phận được hình thành.
- Đứa thứ nhất nay đã trở thành một giang hồ có số má ở chính khu vực đó.
-
Đứa thứ 2 nay đã bỏ đi sang khu khác, sống một cuộc sống mới.
-
Đứa thứ 3 đã trở thành một doanh nhân thành đạt
-
Đứa thứ 4 trở thành 1 cảnh sát.
Tất cả chúng đều nạp vào não mình những dữ liệu cực kỳ tiêu cực. Khi nó đủ nhiều, nó sẽ chuyển hóa thành hành động. Có người bị chuyển hóa sau khi dữ liệu phải rất lâu. Ngược lại có người nhanh chóng bị thay đổi. Khi bạn thấy 1 việc bất công, não bạn sẽ cảm thấy bực bội, khó chịu vô cùng.
4 cậu bé đều không còn cảm thấy khó chịu nữa.
- 1 người chọn cách trở thành kẻ xấu, lúc đó cảm xúc về sự bất công kia không còn.
-
1 người bỏ trốn, để không phải nhìn thấy và không phải chịu cảm giác khó chịu.
-
1 người vượt hẳn lên để thoát khỏi những hoàn cảnh phải chứng kiến điều đó.
-
1 người đối đầu, để xóa bỏ cái đó.
Đây chính là cách hành xử cơ bản của một người khi thấy cái xấu, cái bất công. Đặc biệt là bất công với bản thân mình.
Hàng ngày, hàng giờ bên chúng ta luôn xảy ra những sự việc khiến bạn cảm thấy cay cú. Sự cay cú đó có thể được nuôi dưỡng để rồi chuyển thành hành động.
Có tới 3 cậu bé ở câu chuyện trên có kết cục tốt hơn. Nhưng trong thực tế cuộc sống, người ta có xu hướng trở thành kẻ xấu hoặc trốn tránh. Vượt lên và đấu tranh là việc ít người làm được. Chạy trốn, trở thành kẻ xấu là 2 việc dễ hơn nhiều.
Một câu chuyện rất đơn giản:
Ở văn phòng công ty bạn, có 6 người. 5 người kia luôn tới muộn hơn 1 giờ so với quy định. Bạn luôn đi đúng giờ. Sẽ không sao nếu đó là 1 ngày, nhưng là 1 năm thì sao? Không hề có sự đãi ngộ hay thành tích nào đó khác biệt giữa họ với bạn.
Sự bức xúc sẽ tới trong suy nghĩ của bạn. Làm thế nào để có được bình an đây?
- Cách dễ nhất: Biến mình trở thành kẻ xấu, bạn cũng đi muộn như họ. Lúc này đương nhiên bạn không thấy bực tức gì, thậm chí còn vui vẻ.
-
Cách dễ thứ 2: Có mắt như mù. Việc ai người đó quan tâm, việc mình mình làm. Việc quản trị cũng là của sếp, mắc mớ gì mình bực với họ. Lương thưởng của mình đủ với cố gắng của mình là đủ.
-
Cách thứ 3: Chuyển phòng làm việc, không phải chứng kiến những người vô trách nhiệm này.
-
Cách thứ 4: Report với sếp, quyết tâm diệt vấn đề. Thực tế quyền lợi bạn có bị ảnh hưởng đâu (bạn vẫn nhận đủ lương, thưởng). Bạn muốn giải quyết cái bức xúc trong “tâm” của mình.
Một ví dụ rất nhỏ thôi để bạn hiểu rằng “làm người xấu” nó mới dễ chịu làm sao. Bạn không phải tiếc 1 tiếng làm, nó chỉ là giải quyết cái khổ đau xuất hiện trong não của bạn.
- Bạn tới bệnh viện, phải xếp hàng tới 300 số. Thật cay cú khi có một ông ABC nào đó xếp số láo cho người nhà của họ lên sớm hơn. Nhưng bạn đương nhiên không bức xúc nếu ông ABC đó là người quen của bạn. Người nào bị tác động quá mạnh bởi cái xấu sẽ rất dễ thay đổi. Có thể là tốt lên, và cũng rất có thể trở thành chính kẻ xấu đó.
- 3 người cùng bán bún ở chợ. 1 người thứ nhất bán bún có sử dụng hàn the và có doanh số lẫn lợi nhuận áp đảo. Người kia thấy vậy vô cùng khó chịu. Sự khó chịu càng lớn, thì ngày trở thành kẻ xấu càng gần. Một người vẫn thấy, nhưng chỉ bức xúc vừa phải, thì sẽ giữ được mình.
-
Một người thấy kẻ buôn ma túy, scam có mọi thứ: Nhà xe, gái đẹp mà Gato thì đã bước 1 chân sang con đường đen tối. Dần dần, mục tiêu của bạn trở thành giống như họ lúc nào không hay.
-
Thấy ngành CSGT “kiếm ăn” ngon. 1 tâm hồn thánh thiện cay cú, thế nào lại trở thành 1 CSGT tự bao giờ.
-
Thấy người ta cứ scam trên mạng ngon, mình đi làm công nhân tăng ca bục mặt tháng có 12tr.
Khi thấy cái xấu, hãy đấu tranh tới cùng hoặc bao dung với nó. Sự day dứt tích tụ không mấy tốt đẹp, nó sẽ làm biến chất bản thân bạn. Hoặc là đơn giản hơn, hãy hạn chế đưa vào đầu những điều không tốt đẹp. Nó vẫn tồn tại nhé, nhưng chủ động hạn chế nạp vào đầu.
Khi thấy cái xấu, bạn bức xúc. Sự bức xúc đó chuyển hóa không đúng. Nhẹ nhất bạn đã hành động sai, nặng hơn thì thành kẻ xấu. Hãy giữ vững chính mình, bớt bức xúc đi cũng là một cách.
Người có bản lĩnh hơn trông mọi thứ bình lặng như nước. Con đường mình cứ bước đi. Nhưng rất ít người làm được điều này. Trí tuệ đủ lớn sẽ bao dung, không thấy bất cứ vấn đề nào trong các bất công. Khổ đau, mọi thứ cũng chỉ là hư vô. Cái ác thậm chí chưa bao giờ tồn tại.
Về góc nhìn xã hội, thưởng phạt phân minh, pháp luật công bằng chính là mấu chốt để cái xấu không xuất hiện. Không chỉ là sợ hãi khi bị trừng phạt, thưởng phạt phân mình để người ta không bị “ấm ức”, “khó chịu trong lòng”. Từ đó triệt tiêu đi cái ý tưởng thành người xấu. Công bằng chính là cách tốt nhất để xã hội bình an và phát triển. Như Bác Hồ cũng từng nói: “Không sợ nghèo, không sợ khổ chỉ sợ không công bằng”
Hoài Phong