Câu chuyện bắt đầu với một người hỏi HP rằng : Anh có tin là có số phận không? Vậy câu trả lời là gì?
Có số phận và cũng chẳng có số phận. Khi tới một gia đình vừa mất đi đứa con vì tai nạn, tôi nó với họ rằng đó là số phận, là những gì được an bài sẵn. Nhưng khi gặp một người nghèo đang chán nản, tôi nói với họ rằng không có số phận, chính chúng ta quyết định tương lai của mình. Vậy có số phận hay không đâu quan trọng, ta cũng chẳng cần làm rõ đúng sai, chỉ cần biết rằng quan điểm của ta về điều đó có khiến 2 đối tượng là chính bản thân mình và người khác trong vấn đề này tốt hơn.
Đó chỉ là một minh họa về rất nhiều vấn đề trong cuộc sống này. Đừng đi vào đúng hay sai, cũng không tuân theo rẻ hay đắt, lại chẳng phân biệt sang và hèn, cũng không quan tâm rộng và hẹp. Rất rất nhiều thứ mà nó hoàn toàn trái ngược, nhưng lại rất đồng nhất, nếu ta quy về một mối: Tốt hơn là được.
Nếu quy chiếu vạn vật, ta có thực và hư. Thực vốn là những gì thuộc về bản chất, là đúng điều gì đang diễn ra. Hư là góc nhìn qua một lăng kính khác, thực kia không còn là chính nó nữa. Người nhận thức được cái đúng kia coi như kẻ tỉnh, và người nhìn sang một phản chiếu khác coi như kẻ say.
Nhưng tỉnh chưa chắc là tốt, mà say cũng không hẳn đã dở. Huống chi tỉnh chưa chắc là tỉnh, còn say có lẽ chắc chắn là say.
Đừng tìm cách đi tới tận cùng kết quả
Cũng đừng tìm cách hiểu vạn vật nhân sinh
Càng đừng tìm cách rạch ròi đúng sai, tốt xấu
Chỉ nên tự hỏi rằng ta đã hạnh phúc chưa? Ta đã cười bao nhiêu lần mỗi ngày? Ta đã trải lòng mình bao nhiêu lần mỗi tháng?
Để dễ hiểu hơn, hãy quay về với câu hỏi ở đầu bài: Có số phận không?
Sai: Đi nghiên cứu xem có số phận không, đi tìm đáp án.
Đúng: Xem xét xem quan điểm hiện tại về số phận của mình có khiến mình cảm thấy tốt không, nếu tốt cứ dừng ở đó. Chưa tốt tiếp tục đi tiếp hiểu, tới khi gặp ánh sáng cho cảm giác dễ chịu, dừng ở đó.
Suy cho cùng chúng ta sống suốt cuộc đời này cũng chỉ mong vui vẻ. Sẽ có rất nhiều vấn đề khiến chúng ta thấy không vui vẻ, và sẽ có hàng ngàn vấn đề không thuộc về bạn hoặc bạn không có quyền quyết định. Khi gặp vấn đề như vậy, chính là con đường của bạn đang vướng mắc, hãy tiếp tục đi tìm ánh sáng khai trí. Vấn đề vẫn thế, cuộc sống vẫn vậy, nhưng bạn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sự vị tha, bao dung, nhân ái không sẵn có trong mỗi người, nhưng cứ đào sâu, đào tới mức thấu cảm thì cảm giác tuyệt vời kia sẽ đến, bình an và hạnh phúc.

Có người lại hỏi tôi: Vợ em trót nhắn tin với sếp, em có nên tha thứ cho vợ?
Tôi nói rằng: Nếu em cố tìm cách tha thứ cho vợ, em sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho vợ. Ngay trong từng câu từng chữ đã thể hiện vấn đề: “tha thứ”. Nó sẽ mãi lấn cấn trong lòng, nói bỏ quên, không bao giờ nhắc lại chứ không tự dối lòng được đâu.
Khi đó không chỉ vợ khổ, chính bản thân mình cũng khổ. Con đường duy nhất là khai trí. Phải đào sâu vấn đề, để bao giờ chấp nhận rằng vợ mình không có lỗi mới là lúc mọi thứ vẹn toàn. Ấy là khi sự cảm thông nó đã tới độ, và không đã có lỗi thì sao phải “tha”? Còn khi nào vẫn coi là lỗi, khi không bao giờ tha thứ được.
Không tập trung vào việc nhắn tin đó là đúng hay sai, chỉ suy nghĩ ở góc nhìn cảm thông nhất. Sẽ rất khó để thông cảm, nhưng dù bạn có bực với vợ mình tới đâu vẫn phải yêu bản thân mình chứ. Đây là con đường giải thoát cho sự khổ tâm trong chính trái tim, cõi lòng bạn chứ không để cứu ai hết. Khi đạt tới ngưỡng, khi mọi thứ được xóa nhòa, lúc bạn cảm thấy không còn việc xấu, k còn việc ác, ko còn người xấu tính nữa cũng là lúc bạn thấy thật tuyệt vời. Thứ cảm xúc dễ chịu và nhẹ nhàng vô cùng.
Tôi và bạn có lẽ có rất ít thứ giống nhau. Nhưng tôi tin rằng những cảm xúc tiêu cực của bạn đang hơi dư thừa, đừng thay đổi thế giới, hãy thay đổi chính mình. Đừng bàn về bài viết này đúng hay sai, hãy vận dụng nguyên lý trong bài này, nếu đúng thì phát huy và sai thì đào sâu tiếp, cứ đào tới khi nào thấy ánh sáng thì dừng. Theo thời gian, nếu lại thấy u tối, thì tiếp tục đào tới khi tâm trí thực sáng tỏ, sự thanh thản vui vẻ sẽ đến.