Bạn thân của bạn là ai?
- Đó là người bạn thủa niên thiếu hàn vi?
- Đó là người bạn ngày cấp 3 vô tư nhất, nhiệt tình nhất?
- Đó là người bạn những năm tháng trưởng thành?
- Hay đó là người bạn đời cũng như tri kỷ?
- …
Câu trả lời của mỗi người là khác nhau, nhưng đó cũng không hoàn toàn là bạn thân của chúng ta. Chúng ta chỉ có một người bạn thân duy nhất đó là sự côn đơn. Bạn có thể có “bạn thân” hay không, có thể giàu hay nghèo, dù là nam hay nữ cũng luôn đồng hành cùng với cô đơn.
Bạn đang yêu say đắm thì bạn vẫn cô đơn, bạn đang sống trong một gia đình hạnh phúc, bạn rất giàu có và thành đạt bạn cũng vậy thôi.
Ngay lúc này hãy tự hỏi: Bạn còn điều mong muốn gì không? Hay đơn giản là bạn có còn vấn đề gì khác chưa như ý trong cuộc sống này?
Sự hoàn hảo trên đời này không tồn tại, chính bản thân bạn bây giờ cũng đang vướng trong một đống những phiền muộn mà bản thân bạn không thể chia sẻ cùng ai. Hoặc bạn có thể chia sẻ, những hãy thú thật rằng, thứ cảm giác mà bạn cảm nhận được là duy nhất.

Không một ai trên đời có thể hiểu rõ chính xác về bạn, chính bạn cũng không thể nào hiểu được chính mình. Đôi khi ta tìm kiếm một người thực sự hiểu mình, một tâm hồn đồng điệu nào đó. Nhưng chính ta cũng có hiểu mình đâu, mênh mang vô định giữa cuộc đời.
Chúng ta có nhiều bạn, nhiều đồng nghiệp, có vài tri kỷ. Cứ mỗi đối tượng giao tiếp chúng ta lại chia sẻ một chút vấn đề khác nhau. Nhưng không ai thay thế ta chịu nỗi đau, nỗi buồn đó. Và thực sự là rất khó có ai thấu hiểu tới tận cùng những gì chúng ta đang gặp phải.
Bạn có rất nhiều tiền, bạn cũng chỉ có thể mua thuốc tốt chứ căn bệnh đau dạ dày đang hành hạ dù bạn có chia sẻ tới đâu người khác cũng không bao giờ thấm.
Bạn rất thành đạt, nhưng chuyện ba mẹ dưới quê biết đâu vẫn là nỗi niềm gì đó của riêng bạn, bạn phải gặm nhấm nó giữa cuộc đời.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Luôn có những nỗi cô đơn vô tận trong mỗi con người, mà kể cả đạt tới đỉnh cao quyền lực như cựu TT Mỹ D.Trump vẫn thế thôi, ông cũng ngồi 1 mình thu gọn ở Nhà Trắng sau những thất bại.
Có cuộc vui nào không tàn, có cơn say nào rồi không phải tỉnh? Một đám tang khi tiếng kèn trống tắt đi, hàng xóm về hết thì chỉ nỗi cô đơn ở lại. Không ai có thể thay thế chúng ta chịu đựng những cảm giác, những phiền muộn của chúng ta.
Nhất định, dù là đang vui đang hạnh phúc bạn vẫn còn thẳm sâu một nỗi niềm nào đó. Rượu cũng đâu thể làm vơi đi những nỗi buồn, bởi khi tỉnh lại chúng ta còn được khuyến mãi thêm cả sự mệt mỏi rã rời nơi thể xác.
Hãy cứ để những cơn sóng cuộc đời cuốn ta đi, để ta say trong công việc, say trong men rượu, say trong những bộn bề cuộc sống. Nhưng trong các cơn say mãi nối tiếp nhau, sẽ có những giây phút ta tỉnh táo, ta phải thốt lên rằng: Thật cô đơn.
Dòng thời gian sẽ không dừng lại, rồi mọi thứ lại cuốn ta đi, vào một cơn say mới …
Hoài Phong
huynh
Hay quá anh, theo dõi anh đã lâu những bài viết của anh chứa rất nhiều bài học mà bản thân mỗi người phải tự suy ngẫm, xem xét lại chính cuộc đời của mình để sống tốt hơn !