Danh sách con trai của Tào Tháo lên tới 25 người. Nhưng được nhiều người biết đến nhất đương nhiên phải kể tới:
- Tào Phi – Ngụy Văn Đế người phế Hán Đế lập ra nhà Tào Ngụy
- Tào Thực với 7 bước làm thơ
- Tào Xung với điển tích cân voi khi 6 tuổi.
Ít nổi tiếng hơn có thể kể tới Tào Chương, Tào Vũ …
Bộ 3 Tam Tào gồm Tào Tháo, Tào Phi và Tào Thực đều giỏi văn chương thơ phú. Để kể chuyện về Tào Tháo có lẽ 3 năm không hết là có thật. Nhưng hôm này muốn đưa ra một chủ đề để ae sũy ngẫm ngày cuối năm:
Tào Phi cho rằng chỉ có văn chương mới là sự nghiệp quan trọng. Văn chương thực sự lưu truyền ngàn đời, dù thân xác, vật chất và công danh sẽ đều biến mất bởi thời gian. Ông cũng là người có tư tưởng rất tiến bộ với chủ trương: “Ai cũng phải chết, chết là hết” giữa lúc các bậc vua chúa ngày đó vẫn thường đi theo định hướng tu tiên hay tìm thuốc trường sinh.
Ngược với Tào Phi chính là đối thủ chính Tào Thực, người mà trước đó Tào Tháo đã hơi nghiêng về trong quyết định chọn Thái Tử sau khi Tào Ngang và Tào Xung chết. Tào Thực lại cho rằng công danh mới là sự nghiệp lớn, văn thơ cũng chỉ là thứ chơi bời, lãng mạn. Ấy thế nhưng người thiên hạ đều đánh giá rằng thi phú của Tào Thực lại rất khá. Câu từ có thể cao sang, hùng tráng cũng có thể bi thương và đẫm lệ. (Cá nhân H.P đánh giá mấy bài Phú của Tào Thực còn được, thơ ở mức bình thường).
Trái ngang ở chỗ kẻ đề cao văn thơ lại có được thiên hạ. Kể đề cao công danh sự nghiệp chính trị lại để lại di sản là những bài thơ, phú.
Ngày cuối năm, hãy cùng nhìn lại những vấn đề đã từng được đặt ra gần 2000 năm trước thời tam quốc:
1: Ai rồi cũng phải chết, điều này đương nhiên.
2: Điều gì là quan trọng nhất trong hành trình phấn đấu của một con người?
Một cuộc sống đơn giản, bình an, hạnh phúc nhiều khi cũng là đủ cho cả cuộc đời. Nhưng nếu “tham” hơn một chút, hãy cố gắng để lại thật nhiều “di sản”. Nó sẽ tồn tại cả ngàn năm, để hậu thế luôn biết rằng có một người như thế đã tồn tại. Hoặc ít nhất, việc mình đã từng xuất hiện trên đời này không trôi vào hư vô.
Mở rộng hơn 1 chút về ý của Tào Phi, tri thức nói chung chính là 1 di sản vĩnh cửu có thể để lại. Thứ tri thức sáng tạo, của riêng mình. Chúng có thể là thơ văn nhạc họa, có thể là phát minh khoa học, toán học, nghiên cứu y học v.v. Tri thức luôn được đặc biệt tôn trọng ở mọi thời đại. Trong ngắn hạn, người ta có thể khen chân dài hoặc vật chất, nhưng tri thức mới thực sự vĩnh cửu. Là tri thức, không phải một người giỏi hay thông minh, bởi ai cũng có thể học nhưng không phải ai cũng có những tri thức, kiến thức thuộc về riêng mình. Bạn có thể hiểu rất rõ một vấn đề, nhưng tri thức đó không phải của bạn khi bạn không tạo ra hay cải tiến nó.
Công danh chính trị theo ý Tào Thực đương nhiên cũng đúng. Chúng ta sẽ ghi dấu tên mình vào 1 phần lịch sử, dù là đúng sai tốt xấu. Đối với kinh doanh, sự phát triển này cũng cần đạt một mức tương đối cao để có đủ sức ảnh hưởng. Lúc đó cũng coi như có 1 phần nhỏ trong lịch sử.
Con đường thứ 3 là sự giúp đỡ người khác ở quy mô lớn. Ít nhất cũng là những gì mình đã làm sẽ là sự thay đổi tới rất nhiều người. Đó chính là di sản kể cả khi mình không còn nữa.
Con đường thứ 4 là làm nhân vận phản diện đủ mạnh. Không phải cứ người tốt mới được ghi danh. Kể xấu cũng là một phần của lịch sử. Đương nhiên con đường này không được khuyến khích, và đừng nghĩ là làm kẻ phản diện top mà dễ. Làm người xấu thì dễ, nhưng người rất rất xấu thì không phải ai cũng có “số” để làm.
Con đường thứ 5 là đơn giản nhất, ai cũng làm được: Đẻ thật nhiều con. Không cần phải con trai, cũng không phải để thờ cúng. Nhưng nếu bạn đẻ tới 25 người con như Tào Tháo, 25 người con ấy lại đẻ thêm 25 người con nữa. Sau nhiều đời, có thể chẳng còn con cháu chắt nào nhớ được tới cụ tổ nữa, nhưng chúng vấn sống trên đời. Và 1 phần của bạn luôn ở trong chúng, không thể nào mất đi.
Cụ Nguyễn Du từng lo lắng rằng: 300 năm nữa rồi có ai còn nhớ tới ông? Có lúc nào bạn cũng tự đặt một câu hỏi như vậy chưa?
Ngày cuối năm, không chỉ là tiệc tất niên triền miên cũng là dịp ngồi một mình và nhìn lại 1 năm, 1 hành trình cuộc đời và có những định hướng đúng đắn.
Về cá nhân H.P, vẫn đang đi trên con đường để có những “tri thức” của riêng mình.
Mời ae đọc thử bài Phú Đài Đổng Tước của Tào Thực:
và Đoàn Ca Hành của Tào Tháo:
(Đoản Ca Hành rất hay theo cá nhân H.P)