Search trên mạng thì có cả ngàn lý thuyết về được sống là chính mình. Nó còn sáo rỗng hơn cả các đạo đức của các nhà nho cổ dù đây thuộc nhóm quan điểm hiện đại. Chúng bị kìm kẹp bởi đạo đức, lễ giáo, và cả pháp luật nữa. Cái khát khao được sống là chính mình nó đều tồn tại trong mỗi người, có thể là âm ỉ hay mãnh liệt nhưng luôn tồn tại.

Hãy nghe 2 câu chuyện:
1 người đàn ông có bố là một đại gia BĐS. Ông lớn lên với nhiều thành tích học tập nổi bật đi kèm vẻ ngoài điển trai. Ông phát triển sự nghiệp của riêng mình ở năm 26 tuổi với một công ty đồ uống. Ông lập gia đình năm 29 tuổi với một người vợ xinh đẹp và có 2 đứa con 1 trai một gái sau đó. Biết dùng từ gì cho người đàn ông này? Hoàn hảo?
Mọi chuyện êm đềm trôi đi cho tới năm 34 tuổi, ông bắt đầu có nhiều biểu hiện lập dị. Ông đọc nhiều sách về triết học Hy Lạp cổ đại, ông đọc rất nhiều sách tôn giáo. Ông dần thay đổi, người đàn ông lịch lãm, hiền hậu ngày nào giờ trở lên lầm lì, ít nói. Cứ vậy ông ngày một khác biệt với người thường. Năm 36 tuổi thì ông bỏ nhà đi, bỏ lại cha mẹ, tất cả sự nghiệp, vợ đẹp và 2 đứa con như thiên thần một đứa 6 tuổi và một đứa 3 tuổi.
14 năm sau ông trở về, rách rưới, già nua và đen sạm. Chẳng ai biết ông đã đi đâu làm gì suốt 14 năm đó. Mọi người nghĩ ông đã chết, ông chào bố mẹ, ông gọi vợ và các con. Các con ông không nhận ra ông, vợ ông cũng không tha thứ cho hành động đó của ông với 14 năm nuôi con một mình. 3 năm sau ông chết, giữa căn nhà sang trọng, giữa những người thân yêu nhất nhưng cũng là cô đơn nhất. Ông ra đi bằng ý chí, trở về nhà với một nụ cười, ông sang bên kia thế giới bằng sự cô đơn.
Chuyện thứ 2
Chàng trai hơn cô gái 9 tuổi, họ quên nhau từ khu ổ chuột thành phố. Trong 1 lần bị bọn xấu truy đuổi, chàng trai bị ăn 1 dao ở lưng, nhưng k chết, cô gái chạy thoát. Nói về anh kia thì dùng từ cận hoàn hảo: Đẹp trai, chu đáo, điềm đạm, võ vẽ đủ đả. Lại thêm tư chất kinh doanh, nên bây giờ đã thành ông chủ lớn, thêm luôn khoản giàu nữa. Họ yêu nhau vài năm, chưa cưới.
Anh rất chiều người yêu, họ sống với nhau vui vẻ và hạnh phúc như trên phim Hàn Quốc. Trong 1 lần cả 2 đi du lịch nước ngoài, đặt lịch 4 ngày được 3 thì công ty có việc nên anh về trước, bảo cô cứ ở lại chơi nốt 1 ngày.
Cô đã có một ngày cuối rất vui, buổi tối cô lang thang trên phố đi bộ. Cô tham gia một trò chơi cộng đồng, bất giác cái nắm tay của một cậu sinh viên trong trò chơi làm cô xao xuyến. Cô đã cười thật nhiều với những niềm vui đơn giản.
Cô vẫn rất yêu anh, có điều cô biết rằng những nụ cười nó chưa bao giờ giống nhau. Cô không biết phải quyết định như thế nào.
Có lúc nào bạn muốn vứt bỏ hết mọi thứ quanh mình? Không đi làm nữa, cũng chẳng bị trói buộc trong những giáo điều xiềng xích. Càng không muốn sống cho ai xem. Có thể là một cô gái muốn ăn mặc sexy lên thay vì sự kín đáo quá thể đầy chán nản, một công chức muốn bỏ tất cả, đi làm phụ hồ cũng được.
Ai trong chúng ta, rồi cũng thoáng qua những phút giây muốn sống với ước mơ và lý tưởng, nhưng chúng ta sẽ nhanh chóng về với thực tại đầy mệt mỏi và buồn chán.
Có lẽ HP chưa đủ trình để tìm ra giải pháp được sống với khát khao sâu thẳm trong mỗi người nên chỉ nêu ra vấn đề như vậy. Nhưng có lẽ hãy yêu quý thời gian và thanh xuân, để sau này sự tiếc nuối vẫn có mà ít đi một chút. HP cũng tin vào phải được là chính mình, ở trong sâu sâu thẳm nhất ấy mới được hạnh phúc, nhưng đâu phải cứ muốn là chính mình là được?