Nội dung
- 0.1 Tôi lớn lên trong một gia đình đông con
- 0.2 Câu chuyện thứ nhất: Mất ví và những tháng ngày cay đắng
- 0.3 Câu chuyện thứ hai: Cắm thẻ sinh viên để “làm tình nguyện”
- 0.4 Tôi bắt đầu thay đổi khi quyết định… bùng nợ
- 0.5 Bài học dành cho bạn – và tôi sau này
- 0.6 Hai nguyên tắc sống còn trong nghịch cảnh
- 0.7 Tôi hôm nay – vẫn mang trái tim nóng, nhưng đầu đã lạnh
- 1 Kết: Hãy tàn nhẫn hơn một chút – nếu muốn sống sót và tiến lên
Có những lúc bạn xem phim về thế giới ngầm, những ông trùm xã hội đen – bạn thấy họ lạnh lùng, bản lĩnh, thậm chí tàn nhẫn. Đừng nghĩ họ sinh ra đã như thế. Thời gian và hoàn cảnh sẽ rèn giũa tất cả chúng ta. Bạn rồi cũng vậy thôi, chỉ khác nhau là sẽ “trưởng thành” ở tuổi nào.
Hoài Phong – từng trải qua vài lần bị ép trưởng thành như vậy, và xin chia sẻ câu chuyện thật của mình để bạn thấy: đôi khi, để sống sót, bạn phải tàn nhẫn – thậm chí là với chính mình.
Tôi lớn lên trong một gia đình đông con
Tôi là con thứ 7 trong một gia đình có 8 anh chị em. Bố mẹ tôi làm nông, thu nhập trung bình, không thuộc dạng “hộ nghèo” nhưng nuôi 8 đứa ăn học thì vất vả là điều chắc chắn. Khi tôi vào đại học, trong nhà có đến 3 người đang học đại học cùng lúc. Lúc ấy, bố tôi lại vừa bị “kẹt sóng” vì đầu tư đất đai vào đúng giai đoạn 2008 – thời kỳ lãi suất ngân hàng chạm mốc 17–18%.
May thay, lúc đó có chính sách cho sinh viên vay học phí lãi suất thấp. Chúng tôi cầm cự được. Nhưng cuộc sống vẫn rất căng, từng tháng trôi qua nhanh như “chó chạy ngoài đồng”.
Câu chuyện thứ nhất: Mất ví và những tháng ngày cay đắng
Hồi sinh viên, một hôm tôi đi xe buýt và bị móc mất ví. Trong đó có 1,2 triệu đồng bố mẹ vừa gửi – một số tiền không nhỏ. Thằng móc ví còn lịch sự ném trả lại ví với đầy đủ giấy tờ – chỉ thiếu mỗi tiền.
Tiền nhà tháng đó là 500k, tôi phải đi vay bạn để đủ đóng. Còn lại, đi ăn cơm nợ ngoài quán – chờ có tiền rồi bù lại sau. Vài tháng liền sống trong căng thẳng. Bạn thử học hành xem có vào nổi chữ nào khi đầu đang nghĩ: “Mai lấy gì ăn?”, “Nợ ai bao nhiêu rồi?”, “Quán cơm có dám bước vào nữa không?”
Sai lầm ở đây không phải là bị móc ví. Mà là không dám nói với bố mẹ để xin lại số tiền đó. Tôi sợ họ vất vả thêm. Nhưng cái giá phải trả là vài tháng suy sụp, học không nổi, sức khỏe cũng tụt. Đó là cái ngu đầu tiên – mang tên “hy sinh vì bố mẹ” nhưng thực ra là tự hủy chính mình.
Câu chuyện thứ hai: Cắm thẻ sinh viên để “làm tình nguyện”
Thời sinh viên, tôi cũng đi làm tình nguyện – thật ra là “tập đú” thì đúng hơn. Khi hội còn mới thành lập, chưa có tài trợ, tôi và một anh bạn – cũng là lãnh đạo hội – mang thẻ sinh viên đi cắm để lấy tiền tổ chức chương trình.
Cắm 1 triệu đồng, lãi 5000/500k/ngày – mỗi tháng trả 300k tiền lãi. Lúc đó tôi nghĩ chỉ cần vài tuần là có tài trợ về. Nhưng đời không như mơ.
Tiền tài trợ đã được giải ngân, nhưng người nhận không chia lại cho tôi. Tôi một mình ôm cái nợ mà không dám kể với ai. Vẫn lý do quen thuộc: không muốn bố mẹ lo, không dám nói dối.
Cuối cùng, tiền nợ tăng lên 1,5 triệu. Lãi 450k mỗi tháng. Bố mẹ gửi 1,2 triệu: trả tiền nhà 500k, lãi 450k, còn chưa tới 300k sống cả tháng. Bạn nghĩ tôi sống kiểu gì?
Tôi ăn cơm trắng với đường – nấu cháo gạo ở quê gửi lên, chan với một muỗng đường trắng. Thỉnh thoảng đổi vị bằng gói mì tôm chia làm 2 bữa. Chưa kể là nỗi xấu hổ khi sống chung xóm trọ với các bạn nữ xinh xắn, còn mình thì âm nợ, đói rã người.
Tôi không trách ai cả. Vì lỗi là ở mình. Và lại một lần nữa, tôi trả giá vì không dám lạnh lùng, không dám nhờ ai, không dám “xấu tính” một chút để tự cứu mình.
Tôi bắt đầu thay đổi khi quyết định… bùng nợ
Ở vào ngõ cụt, tôi có hai lựa chọn:
- Tiếp tục “trả nợ vì danh dự” – và chết mòn.
- Bùng nợ – và giải cứu bản thân.
Tôi chọn cái thứ hai.
Tôi chuyển trọ đến ở cùng hai người em họ, bớt được tiền nhà. Rồi ngừng trả lãi, xin bố mẹ gửi thêm tiền – lần này xin hẳn 1,35 triệu thay vì 1,2 triệu như cũ.
Có tiền ăn, đầu óc tôi thông thoáng hẳn. Học hành ổn lại. Và tôi bắt đầu… ra quán net tập làm web, dựng diễn đàn (vBB – cái đang hot thời đó). Tôi từng xây được một forum 300k thành viên – từ nền tảng tưởng như “bẩn tính” đó.
Phải “tàn nhẫn” mới đủ sức phát triển. Không phải tàn nhẫn với ai, mà là tàn nhẫn với chính cảm xúc mềm yếu của mình.
Bài học dành cho bạn – và tôi sau này
Sau này tôi chứng kiến không ít người lặp lại sai lầm y hệt như tôi – chỉ khác là ở một phiên bản “cao cấp” hơn:
- Một người đàn ông mất việc, không dám nói với vợ. Cố gồng.
- Một người bố thương con quá, vẫn cho con đi học trường quốc tế dù đang nợ nần chồng chất.
- Một người chủ doanh nghiệp sợ nhân viên biết mình khó khăn, nên vẫn “diễn”.
Càng gồng, càng bế tắc. Càng che giấu, càng chết nhanh.
Hai nguyên tắc sống còn trong nghịch cảnh
1. Phải biết tàn nhẫn, phải dám lạnh lùng.
Dám “đau” một lần ngắn hạn để giải cứu dài hạn.
Dám xin, dám từ chối, dám thừa nhận mình đang kẹt.
2. Đồng cam cộng khổ là sức mạnh.
Cho con mặc áo cũ, cho vợ bớt mỹ phẩm, cho bản thân bớt sĩ diện – để nhẹ tâm lý và nhẹ tài chính. Từ đó mới đi tiếp được.
Tôi hôm nay – vẫn mang trái tim nóng, nhưng đầu đã lạnh
Tôi từng lạnh lùng không ở lại bệnh viện đêm trông người nhà mà về nhà ngủ, vì biết mai cần tỉnh táo để giải quyết mọi việc.
Tôi từng “để vợ con chịu thiệt một chút”, để dành nguồn lực đầu tư cho điều lớn hơn phía trước.
Bạn cũng sẽ như vậy thôi. Cuộc sống sẽ dạy bạn phải dứt khoát hơn, mạnh mẽ hơn, ít khóc lóc hơn – không phải vì bạn vô cảm, mà là vì bạn đã hiểu rằng mềm yếu không cứu được ai, kể cả người bạn thương.
Kết: Hãy tàn nhẫn hơn một chút – nếu muốn sống sót và tiến lên
Nếu bạn đang hạnh phúc, thật tốt.
Nếu bạn đang gặp khó, đừng cố gồng mãi.
Hãy lạnh lùng hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút.
Không để hủy hoại ai, mà để cứu lấy chính mình và người thân yêu.
– Hoài Phong
Thang
Có lẽ vậy, sống thật lúc nào cũng thấy căng thẳng
Trần Quang Phong
!
Nguyễn văn chiên
Đọc câu chuyện của ad mà mình cũng thấy hình ảnh mình trong đó. Ngày đó mình cũng học đại học, bố mẹ mình thì cũng đều là công nhân lương ba cọc ba đồng. Nhà gửi tiền lên cũng có lúc thiếu rồi mình tự đi vay mượn khắp nơi mà ko dám xin thêm, sợ ba mẹ vất vả thêm để rồi tâm lý nợ nần nó cứ bám lấy chả học hành dc gì mấy. Giá như lúc đó mình lạnh lùng dc thì hay, ko đến nỗi về sau có nhiều chuyện ko hay xảy ra. Nói chung chuyện cũng qua lâu rồi